TÌM LẠI CHÍNH MÌNH TRONG XÃ HỘI ĐỒNG NHẤT
Chúng ta đang sống trong một xã hội đề cao sự đồng bộ, nơi chuẩn mực, quy tắc và định nghĩa “đúng sai” ngày càng dày đặc. Ai cũng đang cố gắng để hòa vào đám đông, để trở thành một phiên bản mà người khác mong muốn. Nhưng sâu thẳm bên trong, ai cũng khao khát được thấu hiểu, được làm điều mình thích, được sống mà không bị phán xét. Ai cũng muốn mình đặc biệt, nhưng lại sợ bị khác biệt.
Và rồi, trong sự bó buộc của những khuôn mẫu, con người bắt đầu đi tìm nơi mình có thể thở, có thể tháo bỏ mọi lớp mặt nạ để trở về với bản thể nguyên sơ. Với tôi, BDSM chính là một trong những không gian đó.

BDSM KHÔNG CHỈ LÀ TÌNH DỤC
BDSM vẫn còn là một khái niệm ít được nói đến một cách đúng đắn. Những bộ phim hay câu chuyện đại chúng chỉ lột tả một phần nhỏ bề nổi của nó - thứ dễ gây tò mò nhưng dễ bị hiểu sai. Thực tế, BDSM là một ngôn ngữ của kết nối, một hành trình trải nghiệm tâm lý – cảm xúc – cơ thể – niềm tin giữa con người với con người.
Vì chưa có kênh giáo dục chính thống, thông tin về BDSM thường bị bóp méo hoặc gắn với sự lệch lạc. Nhưng nếu gạt đi lớp vỏ định kiến, bạn sẽ thấy trong đó là sự đồng thuận, an toàn, thấu hiểu và tôn trọng sâu sắc.
Với tôi, BDSM là một liệu trình chữa lành và khai phóng.
Nó giúp tôi quay về bên trong, lắng nghe cơ thể, chạm vào những góc tối của cảm xúc mà trước đây tôi từng né tránh.
Nó dạy tôi biết tin tưởng, biết đặt giới hạn và biết đón nhận người khác mà không phán xét. Nó cho phép tôi được tự do là chính mình, trong một không gian an toàn, lành mạnh và đồng thuận.
NHỮNG ĐỨA TRẺ LỚN LÊN TRONG SỰ IM LẶNG
Nhiều người trong chúng ta sinh ra trong những gia đình Việt Nam truyền thống, nơi tình thương thường được thể hiện qua trách nhiệm, chứ hiếm khi bằng những lời nói ấm áp hay những cái ôm. Ta được dạy cách vâng lời, nhưng ít khi được dạy cách yêu thương bản thân, cách nói “không”, hay cách thể hiện nhu cầu cảm xúc một cách lành mạnh.
Lớn lên trong sự im lặng ấy, không ít người đánh mất kết nối với chính mình.
Có người loay hoay mãi không tìm thấy công việc khiến mình đam mê. Có người sống cả đời để làm vừa lòng người khác. Có người sợ hãi khi phải đối diện với giới tính và bản chất thật của mình.
Và cũng có những người, may mắn hơn, bắt đầu nhìn lại, học cách lắng nghe chính mình, và tìm con đường quay về.

CÀNG VĂN MINH, CÀNG XA RỜI CHÍNH MÌNH
Chúng ta vẫn gọi thời đại này là “văn minh”, nhưng có thật là ta đang tự do hơn không?
Càng nhiều tiện nghi, con người càng xa rời tiếng nói của vô thức. Chúng ta dễ phán xét những gì khác mình, quên mất rằng ngay cả hai người sinh đôi cũng không hoàn toàn giống nhau, và trứng cũng chả có quả nào giống hệt nhau.
Mỗi người là một thế giới riêng được hình thành từ trải nghiệm, ký ức, niềm tin và tổn thương. Và chúng ta chỉ có một đời để sống.
Nhưng liệu bạn đang “sống thật” hay chỉ đang “tồn tại”?
Bạn có hạnh phúc khi phải trở thành “phiên bản hoàn hảo” mà xã hội ép bạn phải là?
Và nếu không còn ai nhìn thấy bạn, bạn sẽ là ai?
CON ĐƯỜNG QUAY VỀ
Không ai khác có thể cho bạn sự tự do đó.
Chỉ có bạn, khi dám nhìn thẳng vào bên trong, dám sống thật và dám chấp nhận mọi phần của mình mới có thể tìm thấy bình yên thật sự.
Bạn không cần sống để vừa lòng ai. Bạn chỉ cần sống để vừa lòng chính mình.
Khi bạn cảm thấy nhẹ nhõm, hài lòng và hạnh phúc, đó là lúc bạn đã thực sự sống.